IMDB 7.8/10
Frankenstein – Kiệt tác điện ảnh về gia đình và sự cô đơn
Frankenstein (2025) đánh dấu một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Guillermo del Toro, khi ông biến tiểu thuyết kinh điển của Mary Shelley thành một tác phẩm điện ảnh giàu cảm xúc và thị giác lộng lẫy. Không chỉ là câu chuyện kinh dị, bộ phim thực sự là một bi kịch về gia đình, về sự ruồng bỏ và trách nhiệm mà người cha phải gánh vác với đứa con do chính mình tạo ra.

Tình phụ tử và bi kịch nhân sinh
Del Toro tập trung khai thác mối quan hệ giữa Victor Frankenstein (Oscar Isaac) và Tạo vật (Jacob Elordi), biến câu chuyện cổ điển về quái vật thành bi kịch gia đình sâu sắc. Victor là nhà khoa học kiêu ngạo, mong muốn vượt qua giới hạn của con người, trong khi Tạo vật không chỉ là một cơ thể chắp vá mà còn là linh hồn thuần khiết, khao khát được yêu thương. Sự khước từ và bỏ rơi của Victor đã tạo ra vòng lặp bi kịch mà cả hai phải gánh chịu. Phân đoạn mở đầu trên con tàu mắc kẹt ở Bắc Cực ngay lập tức thiết lập tông màu u ám nhưng tráng lệ, đồng thời nhấn mạnh sự mờ nhạt ranh giới giữa con người và quái vật.
1. Quá Trình Chuyển Thể Sách Lên Màn Ảnh
Việc chuyển thể một tác phẩm văn học nổi tiếng lên màn ảnh luôn là một thử thách lớn. Mặc dù các nhà làm phim có thể cố gắng giữ nguyên mọi chi tiết từ cuốn sách, nhưng chắc chắn rằng một số yếu tố sẽ bị mất đi trong quá trình này. Tuy nhiên, đôi khi, một đội ngũ sáng tạo có thể làm điều đó một cách xuất sắc, mang lại cho người xem một cái gì đó hoàn toàn mới mẻ, nhưng vẫn giữ được tinh thần của tác phẩm gốc. Frankenstein của Guillermo del Toro là một ví dụ điển hình. Không chỉ tái hiện chính xác những gì mà Mary Shelley đã viết, mà phim còn xây dựng thêm nhiều yếu tố mới, tạo nên một phiên bản đầy xúc cảm và sâu sắc hơn.

Hình ảnh về phim Frankenstein.
2. Kết Thúc Của Tiểu Thuyết Frankenstein
Lần đầu tiên tôi đọc Frankenstein là khi còn học trung học. Vào thời điểm đó, tôi không hề biết rằng một trong những con quái vật nổi tiếng nhất trong văn hóa đại chúng lại bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết được viết bởi một nữ tác giả 19 tuổi vào năm 1818. Cuốn sách đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và cho đến nay, nó vẫn là một trong những cuốn sách yêu thích nhất của tôi.
Trong tiểu thuyết, câu chuyện kết thúc với cái chết của Victor Frankenstein, người đã tạo ra quái vật. Sau cái chết của người vợ Elizabeth (vốn là bạn thuở nhỏ của Victor và trở thành vợ của anh), Victor quyết tâm trả thù, không nghỉ ngơi cho đến khi tiêu diệt được con quái vật. Câu chuyện dẫn dắt Victor đến vùng Bắc Cực, nơi anh gặp được Walton, một thuyền trưởng của con tàu hướng về Bắc Cực. Victor kể lại cho Walton nghe về cách anh tạo ra quái vật từ các bộ phận xác chết. Sau khi kể xong, Victor qua đời, và vài ngày sau, Walton phát hiện con quái vật đang khóc bên xác của Victor. Cuối cùng, con quái vật rời đi với quyết tâm tự sát, vì nó cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn và không còn lý do để sống.

Hình ảnh về phim Frankenstein.
Cuối cùng, thông điệp của Mary Shelley về sự quan trọng của tình bạn, của sự đồng hành trong cuộc sống, và cái kết bi thảm của cả Victor và con quái vật đã khắc sâu vào lòng người đọc.
3. Kết Thúc Mới Trong Phiên Bản Phim Của Guillermo Del Toro
Trong phiên bản phim của Guillermo del Toro, câu chuyện vẫn được xây dựng quanh nhân vật Victor trong những ngày cuối đời của anh, nơi Victor kể lại câu chuyện của mình cho Walton, giống như trong tiểu thuyết. Tuy nhiên, có một số thay đổi đáng chú ý, đặc biệt là về kết thúc của câu chuyện.
Một trong những sự thay đổi lớn nhất là nhân vật Elizabeth trong phim. Trong khi trong tiểu thuyết, Elizabeth là vợ của Victor, thì trong phim, cô là bạn gái của người em trai William và có thái độ rất xấu đối với Victor ngay từ đầu. Phim đã dành nhiều thời gian hơn để phát triển nhân vật Elizabeth, cho phép cô có mối quan hệ sâu sắc với con quái vật. Del Toro đã tạo ra một sự kết nối đặc biệt giữa Elizabeth và quái vật, khi cô thấy mình trong con quái vật và muốn bảo vệ nó, thay vì chỉ xem nó như một công cụ để trả thù cho Victor.
4. Tại Sao Sự Thay Đổi Kết Thúc Là Điều Cần Thiết
Guillermo del Toro không chỉ tái hiện lại câu chuyện của Mary Shelley mà còn cho chúng ta thấy một góc nhìn mới về nhân vật và câu chuyện cổ điển này. Kết thúc của phim mang đến một cái nhìn nhân văn hơn về con quái vật, giúp khán giả cảm nhận được nỗi cô đơn và sự khổ sở của nó. Thay vì một cái kết đầy bi thương như trong sách, phim mở ra một không gian rộng lớn hơn cho sự cứu rỗi và hy vọng, dù rằng quái vật vẫn phải đối mặt với sự cô đơn.

Hình ảnh về phim Frankenstein.
Del Toro đã làm cho nhân vật Elizabeth trở nên sâu sắc và có ý nghĩa hơn trong câu chuyện, giúp người xem cảm nhận được mối quan hệ đồng cảm giữa cô và quái vật. Đây là một lựa chọn sáng tạo, giúp phim có được chiều sâu cảm xúc mà không làm mất đi tinh thần của tiểu thuyết gốc.
Với sự thay đổi về kết thúc và việc phát triển các nhân vật, đặc biệt là Elizabeth, Guillermo del Toro đã làm sống lại Frankenstein theo một cách hoàn toàn mới. Bộ phim không chỉ tôn vinh nguyên tác của Mary Shelley mà còn thêm vào những yếu tố nhân văn, tạo nên một cái kết đầy xúc cảm và đáng nhớ. Mặc dù sự thay đổi này có thể khiến một số người hâm mộ của sách cảm thấy khác biệt, nhưng nó chắc chắn mang đến một trải nghiệm điện ảnh độc đáo và sâu sắc.Tình phụ tử và bi kịch nhân sinh
Kiệt tác thị giác và phong cách Gothic
Mỗi khung hình của Frankenstein đều được trau chuốt tỉ mỉ. Góc máy của Dan Laustsen kết hợp bảng màu đối lập, từ đỏ rực tượng trưng cho tình yêu và khao khát, đến xanh xám lạnh lẽo của sự cô độc và phản bội. Phân đoạn tạo ra sự sống cho Tạo vật vừa kinh dị vừa thơ mộng, nhấn mạnh bi kịch nội tâm của Victor. Thiết kế bối cảnh và trang phục thời Victoria, cùng các lâu đài Gothic châu Âu, tạo nên không gian vừa lộng lẫy vừa trang nghiêm, đồng thời làm nổi bật chiều sâu cảm xúc của câu chuyện.
Kiệt tác thị giác và phong cách Gothic
Diễn xuất và nhân vật
Jacob Elordi mang đến một Tạo vật vừa đáng sợ vừa ngây thơ, thể hiện khao khát được chấp nhận và nỗi đau bị ruồng bỏ. Oscar Isaac hóa thân Victor kiêu ngạo nhưng đầy bi kịch, phản chiếu sự bỏ rơi mà chính anh từng trải qua. Mia Goth (Elizabeth) và Christoph Waltz (Henrich) bổ sung chiều sâu cho câu chuyện gia đình, vừa chứng kiến bi kịch vừa phản chiếu sự quái vật hóa của Victor. Góc nhìn từ Tạo vật là điểm nhấn xuất sắc, cho phép khán giả cảm nhận nỗi đau, sự học hỏi và khao khát kết nối của sinh vật.
Frankenstein (2025) không phải là phim kinh dị theo nghĩa truyền thống, mà là câu chuyện về trách nhiệm, lòng trắc ẩn và hậu quả của sự ruồng bỏ. Del Toro nhấn mạnh rằng quái vật thực sự không phải do sinh vật tạo ra, mà chính là cách con người đối xử với những gì mình tạo dựng. Với vẻ đẹp thị giác, bi kịch nhân sinh và thông điệp sâu sắc, Frankenstein (2025) chắc chắn sẽ là một trong những tác phẩm điện ảnh đáng nhớ năm nay.
Diễn xuất và nhân vật
Kết luận
Với Frankenstein (2025), Guillermo del Toro không chỉ kể lại câu chuyện kinh điển mà còn nâng tầm nó thành một bi kịch giàu cảm xúc, vừa thị giác vừa nhân văn. Bộ phim là minh chứng cho tài năng kể chuyện tinh tế của Del Toro, khi ông biến mối quan hệ giữa người và quái vật thành lời nhắc nhở về tình phụ tử, trách nhiệm và lòng trắc ẩn. Đây là một tác phẩm không chỉ để xem mà còn để cảm nhận, khiến khán giả suy ngẫm về bản chất con người và cách chúng ta đối xử với thế giới quanh mình. Frankenstein (2025) thực sự là kiệt tác điện ảnh, ghi dấu ấn khó phai trong sự nghiệp của Del Toro và trong lòng người xem.
TRAILER