IMDb : 7.7/10
Cuộc sống chỉ là chuỗi những sự lựa chọn. Bạn chọn tưới hạt giống nào, hạt giống đó sẽ nảy mầm. Bạn chọn cho đi điều gì, bạn sẽ nhận lại điều tương tự. Bạn càng thật lòng, càng vô tư bao nhiêu khi san sớt nỗi vui, chia sẻ nỗi buồn với kẻ khác thì bạn càng nhận về được sự chân thành. Không ai biết chắc khi nào nó sẽ trở lại, nhưng đâu cần quan tâm điều đó, ngay lúc bạn cho đi, bạn đã thấy lòng mình như hoa nở, bình an như ánh ban mai và vui tươi như là một đứa trẻ
Erik (Brad Renfro) là một cậu bé 13 tuổi có người mẹ độc thân, Gail (Diana Scarwid), vừa chuyển đến ở Minnesota. Erik cảm thấy như "cá ra khỏi nước" với giọng nói miền Nam của nó và gặp vấn đề kết bạn cho đến khi nó gặp Dexter (Joseph Mazzello) 11 tuổi là hàng xóm với nó. Erik và Dexter chơi với nhau, nhưng Mẹ Gail nói với Erik đừng đến gần Dexter khi biết rằng Dexter mắc AIDS. Erik đã bỏ qua lời của mẹ mình và bảo vệ Dexter ở trường, . Khi đọc được một tờ báo siêu thị mà một bác sĩ ở New Orleans đã phát hiện ra một cách chữa bệnh AIDS , họ cùng nhau bỏ trốn quyết tâm tìm bác sĩ và đưa Dexter trở lại bình thường.
Liều Thuốc Cho Tâm Hồn
Có người cả đời đi tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống để rồi nhận ra chỉ cần tối trước khi đi ngủ không hổ thẹn với lòng, ngủ một giấc thật ngon, sáng mở mắt ra thấy biết ơn vì mình lại có thêm một ngày để được háo hức sống, háo hức cho đi, háo hức yêu đời.
CÂU CHUYỆN
Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói. Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo”. Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ. Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày”. Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động. Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát”. Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.
LỜI BÀN
Thì ra con người ta chỉ cần học được 3 điều trên thì sẽ vui vẻ hạnh phúc, một đời an yên:
Thứ nhất: Dừng lại và lắng nghe
Đã bao lâu rồi bạn chưa thấy tim mình thổn thức? Đã bao lâu rồi bạn không nghe được tiếng gió thổi, chạm vào cơn mưa rào? Đã bao lâu rồi bạn không dừng lại và lắng nghe? Nhịp sống quá vội vàng, tất cả những trách nhiệm, mưu sinh và ước vọng cuốn bạn đi. Ai cũng mong mình lớn hơn, đi xa hơn, thành công hơn, tài năng hơn. Chúng ta luôn chạy theo một hoặc nhiều mục tiêu nào đó, ở một vị trí nào đó, một nơi nào đó mà ta nghĩ rằng ở đó ta sẽ được đủ đầy, thỏa mãn và hạnh phúc. Ta cứ mải miết đuổi theo và rồi một ngày nhận ra mình đã sức cùng lực kiệt, họa thì như tỷ phú kia mắc bệnh hiểm nghèo rồi mới bất lực đi tìm thuốc chữa, may thì rệu rã, mỏi mệt sống cho qua ngày. Bạn có chắc rằng khi bạn đạt được điều bạn muốn, bạn sẽ thực sự hạnh phúc? hoặc thứ hạnh phúc đó sẽ ở lại được với bạn bao lâu? 1 năm? một tháng? một ngày? hay chỉ là khoảnh khắc. Mà con người luôn luôn khi nỗ lực có được điều gì đó rồi lại lo lắng tìm mọi cách để giữ nó lại, không cho mất đi, làm sao để nhiều hơn nữa. Vậy là một vòng tuần hoàn, không bao giờ dứt được, có rồi lại muốn có thêm. Cuộc sống thì đâu có chờ đợi ai bao giờ. Cái gì đến sẽ đến, dù có bao nhiêu tiền, tỷ phú kia cũng đâu mua cho mình được liều thuốc trường sinh. Không có bất công nào ở đây hết, bạn sống như thế nào, bạn sẽ nhận lại như vậy. Bạn bỏ bê cơ thể mình, cơ thể sẽ bỏ bạn mà đi. Bạn bỏ bê gia đình, gia đình sẽ không thể nào hạnh phúc. Bạn bỏ bê chính mình, đừng hỏi tại sao nó mòn mỏi, yếu đuối và trầm cảm. Vậy thì sao không sống ngay bây giờ? ngay ở đây? khi bạn còn đang thở?. Dừng lại, lắng nghe trái tim mình, hơi thở mình và nhịp đập cuộc sống tuyệt diệu xung quanh, liều thuốc nào vi diệu hơn điều đó.
Thứ hai: Cho đi
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình. Có thể bạn còn hoài nghi, nhưng khẳng định với bạn rằng cách duy nhất để bạn nhận về những điều tốt đẹp là hãy cho đi, bằng tất cả tấm lòng thiện lương mà bạn có. Ai cũng có sẵn trong mình hạt giống của từ bi và cảm thông trước sự sống, trước khổ đau của mọi loài, mọi vật, không một ai vô cảm đến độ dửng dưng với cuộc đời. Cuộc sống chỉ là chuỗi những sự lựa chọn. Bạn chọn tưới hạt giống nào, hạt giống đó sẽ nảy mầm. Bạn chọn cho đi điều gì, bạn sẽ nhận lại điều tương tự. Bạn càng thật lòng, càng vô tư bao nhiêu khi san sớt nỗi vui, chia sẻ nỗi buồn với kẻ khác thì bạn càng nhận về được sự chân thành. Không ai biết chắc khi nào nó sẽ trở lại, nhưng đâu cần quan tâm điều đó, ngay lúc bạn cho đi, bạn đã thấy lòng mình như hoa nở, bình an như ánh ban mai và vui tươi như là một đứa trẻ. Cho đi một nụ cười, cho đi một ánh mắt trìu mến, một cái nắm tay, một cử chỉ đẹp… bất cứ điều gì bạn có thể, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây. Như thế bạn có còn cần liều thuốc nào thêm nữa, khi mà mỗi khoảnh khoắc đang sống đều giá trị và phước lành.
Thứ ba: Buông xuống
Viết những điều phiền lòng lên cát để sóng biển cuốn đi. Viết những điều tươi đẹp, lòng biết ơn lên đá để ngàn năm còn mãi. Đơn giản vậy thôi, dễ hiểu vậy thôi nhưng khó quá phải không bạn?. Có người cả đời đi tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống để rồi nhận ra chỉ cần tối trước khi đi ngủ không hổ thẹn với lòng, ngủ một giấc thật ngon, sáng mở mắt ra thấy biết ơn vì mình lại có thêm một ngày để được háo hức sống, háo hức cho đi, háo hức yêu đời. Làm sao bạn có thể sống một cuộc đời ý nghĩa, khi mà từng giây phút sống còn đang nặng nề với lo âu, buồn khổ, ưu phiền, oán giận. Bạn không biết điều gì sẽ xảy đến với mình nhưng bạn quyết định được nó sẽ ở lại bao lâu, phá hủy bạn đến mức nào. Nếu bạn còn ghim hết những điều không như ý muốn, những bất an, trằn trọc thì lòng bạn sao có thể bình an. Hãy uống liều thuốc “buông xả” mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút. Để bất kể điều gì đến, bạn cũng có thể điềm tĩnh đón nhận, điềm tĩnh cho đi. Khó khăn, đau khổ, bệnh tật nào có thể cản trở được bạn sống cuộc đời mình như những đóa hoa thơm.
Vậy bạn ơi, đừng như Tỷ phú kia, đến lúc nguy kịch rồi mới tìm cầu “thuốc tiên”, hoặc giả bạn đang ở trong khó khăn, cũng xin nhớ “dừng lại, lắng nghe” và cảm nhận thật sâu sắc chính mình, về những điều đang có; “cho đi” những phước lành bạn có và “buông đi” những điều khiến bạn phiền lòng. Đó là liều thuốc cho tâm hồn, cho một cuộc đời tươi đẹp và an yên.