Trang chủ > Phim mới

B4257. Blue Valentine - Lễ Tình Nhân Buồn 2D25G (DTS-HD MA 5.1)

Mã phim: B4257
Đạo diễn: Derek Cianfrance
Diễn viên: Ryan Gosling, Michelle Williams, John Doman
Kịch bản:
Size: 25 GB
Ngôn ngữ: English
Phụ đề: English - Vietnamese

 IMDb : 7.4/10

 

‘Blue Valentine’: Ta yêu nhau vì những điều to lớn, sao lại đánh mất nhau vì những lầm lỗi cỏn con?

 

"Blue Valentine" khiến người ta chua chát tự hỏi tại sao cặp tình nhân từng yêu nhau say đắm đến thế, mà giờ đây từng phút từng giây bên nhau chỉ còn là miễn cưỡng và ràng buộc?

 

Blue Valentine vốn dĩ không phải một lựa chọn “an toàn” cho ngày lễ Tình nhân cần lắm những ngọt ngào và lãng mạn, cũng chẳng dành cho những con tim đang nồng nhiệt yêu đương.

Câu chuyện của “Valentine buồn” thật ra không diễn ra trong dịp lễ tình nhân, mà tổng thể bộ phim là cả bức tranh rất đẹp về cuộc hôn nhân không lối thoát của hai con người đã có thời từng là tình nhân.

 

 

Nếu những tác phẩm khác thường phân biệt giữa hồi tưởng với thực tại bằng lời dẫn hoặc màu sắc ố vàng cũ kỹ, thì Blue Valentine chồng chéo những mảng ký ức với thời điểm hiện nay bằng cùng một gam màu, cũng một nhịp điệu phim và khuyết đi lời dẫn truyện.

Chuyển từ quá khứ đến khoảng thời gian vài năm sau đó khiến khán giả phải đủ tinh ý để kịp nhận ra, và rồi tiếng cười nhẹ nhàng bỗng hóa chua chát khi họ thấy đôi trai gái yêu nhau giờ đây trở thành cặp vợ chồng rệu rã và tuyệt vọng.

 

 

Dean và Cindy gặp nhau một cách tình cờ và rồi quấn quít như cái cách mà người ta xưa nay vẫn yêu nhau. Dean – một kẻ đẹp mã, bỏ học giữa chừng và làm nghề bốc vác để kiếm sống – lại yêu Cindy, cô sinh viên với tương lai rộng mở - ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ yêu nhau không phải kiểu tình yêu vô lo vô nghĩ của những thanh thiếu niên nhìn đời qua lăng kính màu hồng, bởi lẽ cuộc sống của cả hai ngay từ đầu vốn đã chẳng lấy gì làm trong trẻo hay tươi vui.

 

Đối với Dean là công việc mà anh làm chỉ để có lương, để rồi luôn miệng cho rằng mình không xứng với người yêu. Còn đối với Cindy là một gia đình mà bố hét vào mặt mẹ cô nhiều hơn là nói chuyện. Chỉ là, có lẽ họ đã quen với những điều đó, khiến cho cuộc sống đó dường như trở thành một cuộc sống bình thường.

 

“Cháu không muốn giống bố mẹ. Chắc cũng từng có thời điểm nào đó mà họ yêu nhau. Có phải họ đã từ bỏ tất cả khi mà cháu được sinh ra?”

 

 

Trớ trêu thay cuộc đời này đi chệch hướng quá dễ dàng, thoắt cái Dean và Cindy đã phải làm bố, làm mẹ, làm vợ chồng của nhau. Dean giờ đây hói đầu và phải đeo kính, đôi bàn tay không lúc nào tẩy sạch màu sơn từ những ngôi nhà anh đến sơn sửa. Còn mái tóc vàng dài rất đẹp của Cindy luôn được cột lại một cách vội vã, như cách cô vội vàng làm bữa sáng cho chồng con, đưa con gái đến lớp rồi lại loay hoay từng phút rảnh rỗi để dọn dẹp nhà cửa.

 

Ngày đó Dean và Cindy lần đầu bắt gặp ánh mắt của nhau qua cánh cửa khép hờ nơi hai căn phòng trong viện dưỡng lão. Và đêm nay họ mở cùng nhau mở cửa căn phòng motel rẻ tiền Dean thuê với mong muốn hâm nóng tình cảm vợ chồng. Nhưng chẳng rõ từ lúc nào mà hai con người vốn đã từng cùng nhau đùa giỡn trước những câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất, nắm tay nhau chơi những trò điên khùng nhất, giờ lại chẳng thể nói chuyện với nhau quá vài câu mà không xảy ra cãi cọ.

 

 

Trong khi Dean tìm mọi cách để vá lại những mảnh của cuộc hôn nhân đang dần rệu rã, thì Cindy chọn cách làm ngơ và coi như mọi thứ vẫn ổn, vẫn bình thường, hệt như những ngày cô lặng thinh khi bố mình la hét giận dữ trong bữa ăn gia đình.

 

Dean những mong việc cùng Cindy “chạy trốn” khỏi nhà sẽ giúp bớt đi phần nào căng thẳng, nhưng người ta biết rằng có lẽ cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết khi mà căn phòng motel không cửa sổ đó dường như quá chật chội, quá ngột ngạt cho dù chỉ có hai người.

 

 

Kết thúc của chuỗi hồi tưởng là cảnh Dean và Cindy cưới nhau – không lễ đường, không tiệc cưới, và cô dâu chẳng thể giấu nổi bụng bầu vượt mặt trong chiếc váy trắng. Ở thời điểm tình yêu đã hết, người ta thường bảo ràng buộc giữa hai vợ chồng chính là đứa con. Nhưng không phải trong trường hợp này, khi mà đứa bé vốn không phải con của Dean và anh đã biết điều đó ngay từ đầu. Anh hoàn toàn có thể vứt quyền nuôi con cho Cindy nếu chấp nhận ly hôn.

 

Giữa Dean và Cindy giờ đây có thể là tình yêu, là chút tình cảm còn sót lại, là tiếc nuối, hoặc bất cứ thứ gì đó ràng buộc cả hai cho dù đã chán ngán nhau đến tận cổ, đủ để ôm ấp và làm tình với nhau cứ như “nó phải thế”, cho dù đến chính họ cũng tự hỏi giờ đây chúng ta là gì của nhau, tình nhân, vợ chồng, hay chỉ còn là danh nghĩa?

 

 

Ở cái kết phim, khi Cindy bế đứa con đi ngược hướng với Dean trong tiếng pháo hoa mừng ngày Lễ độc lập, có lẽ đó là một cái kết mở với đáp án “có hoặc không” cho câu hỏi, liệu rằng họ có quay trở về bên nhau?

 

Về lại với nhau để cho đứa con một gia đình đầy đủ, hoặc đường ai nấy đi khi mà từng phút, từng giây bên nhau giờ đây luôn là miễn cưỡng. Để khán giả mãi day dứt với câu hỏi, tại sao mọi chuyện đi đến nước này, và tại sao một đôi tình nhân mới chỉ vài năm trước còn quấn lấy nhau tới tận cùng thế giới, giờ lại chẳng thể chấp nhận thêm một chút chịu đựng lẫn nhau?

 

 

Cái nhìn của khán giả khi xem Blue Valentine có thể thay đổi, nhất là khi họ xem ở những thời điểm khác nhau – ví dụ như 13 tuổi, rồi 16, 17 tuổi, và rồi xem lại ở độ tuổi 20 hoặc hơn thế. Ở tuổi 13, có thể bạn sẽ không hiểu hết nội dung phim. 16 tuổi, có thể bạn sẽ cảm thấy sợ hãi cuộc sống hôn nhân. Và biết đâu được khi đã lập gia đình, bạn bật khóc khi xem lại nó.

 

Bởi vốn dĩ chính Cindy có lẽ cũng đã biết rằng cuộc sống mình sẽ giống như bố và mẹ, ngay từ giây phút cô vội vã làm thủ tục cưới cùng Dean. Nhưng dù gì sau cùng, cô cũng đã có một chuyện tình đẹp khi mà cả cô và Dean còn là hai kẻ tình nhân.

 

-
Bạn chưa chọn thiết bị/film nào
0 GB
Hỗ trợ trực tuyến Facebook Messenger Facebook Messenger
(+84)286 680 54 58