Bản thân Samuel L. Jackson đã trở thành biểu tượng và có sức ảnh hưởng lớn trong văn hóa đại chúng.
Đã bước sang tuổi 70, cùng thế hệ với những tên tuổi lớn khác như Robert De Niro, Helen Mirren, Harrison Ford… nhưng ít ai vẫn còn hoạt động tích cực không ngừng nghỉ trong sự nghiệp đóng phim như Samuel L. Jackson. Với 120 phim và $13 tỷ trên phòng vé, Samuel L. Jackson là một trong những diễn viên được yêu thích nhất trên màn ảnh Hollywood và ông dự định sẽ tiếp tục đóng phim kể cả khi đã 80, nếu Hollywood hay Marvel còn đủ tiền để trả cho Jackson.
Samuel L. Jackson hiện tại là nam diễn viên có ảnh hưởng nhất mọi thời đại, theo một nghiên cứu được xuất bản vào tháng 12 trên Applied Network Science, đi sâu tìm hiểu về ảnh hưởng của các diễn viên khác nhau lên văn hóa đại chúng (đứng thứ 2 là Clint Eastwood và thứ 3 là Tom Cruise).
Tháng 9 vừa qua, Box Office Mojo cho biết Jackson là ngôi sao phòng vé của Hollywood với hơn 120 bộ phim từ phim bom tấn giải trí như Jurassic Park hay tiền truyện Star Wars, cho đến các phim nghệ thuật được đánh giá cao như Pulp Fiction, phim kinh dị kinh điển Snakes on a Plane… Vai diễn của ông đã mang về cho phòng vé Mỹ hơn $5.76 tỷ, cao hơn Harrison Ford với $4.96 tỷ và Tom Hanks $4.6 tỷ), khoảng $13.3 tỷ ở phòng vé toàn cầu. Đương nhiên, cao nhất trong số này đến từ Vũ trụ điện ảnh Marvel MCU mà trong đó, Jackson hóa thân thành Nick Fury. Ông đã gắn bó với vai diễn này từ năm 2008, đến nay đã hơn 10 năm và vẫn sẽ tiếp tục trở lại nhân vật “mắt chột” được fan hâm mộ yêu mến trong Captain Marvel và Spider-Man: Far From Home.
Mới đây, Jackson vừa xuất hiện trong Glass của đạo diễn M. Night Shyamalan, chung với James McAvoy và Bruce Willis. Nhưng khác với 2 bạn diễn, ông nhiều kinh nghiệm hơn McAvoy và vẫn còn đang sung sức, trong khi Bruce Willis đã không còn ở thời hoàng kim. Jackson vào vai Elijah Price hay còn gọi là Mr. Glass, kẻ khao khát được “chiêu mộ” những dị nhân giữa những người bình thường xung quanh. Trung bình, ông xuất hiện với 5 phim/năm trong suốt 3 thập niên qua.
Đạo diễn Shyamalan khi có dịp làm việc với Jackson đã nói rằng sức mạnh của Jackson là giải trí cho người khác, điều mà nam diễn viên cảm thấy rất tự hào. Từ cửa miệng của Jackson trong phim: “Motherfucker” (Tạm dịch: Con đ* l*) thậm chí còn gắn liền với tên tuổi của nam diễn viên và người hâm mộ rất thích được nghe ông thốt lên từ ấy. Ban đầu thì ông có hơi khó chịu, nhưng dần dần đã quen với điều đó, cũng giống như cách ông làm quen với mọi thứ xung quanh. “Anh biết người ta đôi khi còn chẳng nhớ được một câu thoại của một diễn viên trong suốt sự nghiệp của họ hay không? Tôi thấy mình giống như một cái áo thun biết đi vậy. Thà là thế còn hơn là chẳng được nhớ đến.”
Một trong những lý do tạo nên thành công của Samuel L. Jackson là vì ông không bao giờ từ chối cơ hội đến với mình. “Có những người từ chối khi họ chỉ là lựa chọn thứ 3, thứ 4,” Jackson nói. “Đ*m*, tôi từng không phải là lựa chọn của ai cả trong một thời gian dài. Vậy nên tôi quan tâm đ** gì? Đương nhiên là tôi sẽ làm.”
Jackson đã trở thành một biểu tượng của văn hóa đại chúng, nổi tiếng đến độ kịch bản phim không chỉ để viết cho ông, như trường hợp của Pulp Fiction do Quentin Tarantino chỉ đạo năm 1994 – mà đôi khi còn được viết về ông.
Có một kịch bản mang tên The Kings of Cool nằm trong danh sách những kịch bản hay nhất chưa được sản xuất của Black List trong năm nay, của biên kịch Jon Dorsey, lấy bối cảnh khoảng năm 1960 khi việc phân biệt chủng tộc ở Mỹ vẫn còn là điều phổ biến. Tại đấy, có cậu thiếu niên cố gắng thắng cuộc tranh cử chủ tịch học sinh tại một trường trung học dành cho người da màu, nhưng cậu sẽ phải đánh bại một học sinh khác “ngầu lòi” hơn tên Samuel L. Jackson.
Jackson ban đầu không nói gì cả mà chỉ gật đầu, nhưng khi nghe đến tên biên kịch Jon Dorsey thì ông cười. Jon Dorsey là con của William Dorsey, người từng tranh cử chung với Jackson trong cuộc bầu chọn chủ tịch học sinh năm xưa. “Nhưng tôi là cậu nhóc thiếu niên ‘ngố tàu’ kia kìa. Ông ấy mới là người ngầu hơn. Dorsey ngầu hơn tôi rất nhiều.” Ai là người thắng cuộc bầu chọn năm đó? “Là tôi.” Jackson cười, nói.
Tuổi thơ của Jackson chủ yếu được nuôi dạy với người dì ở Tennessee. Mẹ ông là một nhân viên nhà nước, còn cha ông thì Jackson chỉ gặp có 2 lần trong đời. Lần đầu là khi ông còn quá nhỏ nên không nhớ gì, lần thứ 2 là khi ông đã khoảng 30. Jackson là người thoải mái trong việc bày tỏ quan điểm chính trị trên Twitter. “Tôi bị báo cáo (report) trên Twitter rất nhiều,”
ông cười. “Sao cũng được. Nhưng mà thỉnh thoảng phía đại diện của tôi gọi điện và họ nói rằng, ‘Ông có thể không tweet một thời gian được không?’” Khi bạn nổi tiếng như Jackson thì bạn cũng chẳng sợ gì cả.
Thế nhưng, với Jackson thì cũng không phải là cuộc đời ông không có nhiều nốt trầm. Năm 1960, Jackson bắt đầu thử chơi thuốc, một thói quen đeo bám ông nhiều năm và suýt chút nữa đã phá hủy cuộc đời của nam diễn viên. Trong suốt 15 năm, ông chơi thuốc như người ta uống Starbucks latte. Nhưng điểm đen tối nhất trong cuộc đời Jackson là khi vợ và con gái tìm thấy ông bất tỉnh trên sàn nhà bếp do hút quá liều.
Ông cai nghiện theo lời vợ con và từ đó bắt đầu dứt hẳn. Thời điểm đấy, ông được đạo diễn Spike Lee gửi cho kịch bản Jungle Fever. Ông sau này đóng các vai nhỏ hơn trong phim của Spike Lee như Do The Right Thing và Mo’ Better Blues. Trớ trêu thay, vai diễn đầu tay của ông là một tay nghiện thuốc. Những người cai nghiện chung với ông cố gắng thuyết phục ông bỏ vai vì họ cho rằng ông sẽ bị tái nghiện, ông đã nói với họ rằng: “Mấy người biết gì không? Nếu không vì lý do nào ngoài chuyện tôi không muốn nhìn thấy mặt mấy con đ* l* các người nữa thì tôi sẽ không bao giờ chơi thuốc trở lại.”
Jackson đã có dịp nhìn những diễn viên khác như Morgan Freeman, Denzel Washington hay Laurence Fishburne tạo dựng được thành công nhất định ở Hollywood, nhưng thời của Jackson thì vẫn chưa đến, mãi cho đến khi Jungle Fever ra mắt tại LHP phim Cannes năm 1991. Trớ trêu thay, ông còn không được đạo diễn Lee cho đến dự mặc dù vai diễn của ông ấn tượng đến độ Cannes đã trao cho ông giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, hạng mục hiếm hoi chỉ mới được trao có 4 lần kể từ khi Cannes bắt đầu được tổ chức năm 1946. 8 tháng sau khi LHP diễn ra, Jackson mới được cầm trên tay giải thưởng mà ông xứng đáng được nhận.
Tuy nhiên, nỗ lực của ông dù sao cũng đã được ghi nhận, tên tuổi của ông bắt đầu được chú ý với một số phim như Patriot Games, Amos and Andrew, National Lampoon’s Loaded Weapon. Dù vậy, ông chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của các nhà làm phim. Kịch bản nào được đưa đến Jackson cũng đã từng được đưa qua Forest Whitaker, Denzel Washington hay Larry Fishburne. Nhưng dù sao thì ông cũng rất vui khi được tham gia, đồng thời được trả lương hậu hĩnh. Thời điểm đó thì tiền lương nam thứ còn cao hơn nam chính bây giờ.
Năm 1991, ông gặp người đóng góp nhiều cho sự nghiệp của mình là đạo diễn quái kiệt Quentin Tarantino. Tarantino lúc đó vẫn còn trẻ, mới 28 tuổi và là thu ngân của một cửa hàng bán video, lúc đó đang gây quỹ và casting cho bộ phim đầu tay Reservoir Dogs. Jackson chẳng biết Tarantino là ai, ông nghĩ lúc đó vị đạo diễn là một diễn viên, có thể là diễn viên tệ nhất chỉ sau Lawrence Bender, nhà sản xuất phim. Cả 2 đọc kịch bản trong buổi thử vai và “Họ tệ vô cùng,” Jackson nói. “Lúc đó thì tôi kiểu như, ‘Mấy tên đ* l* tệ hại này là ai thế?”
Jackson không có được vai diễn trong phim đó. Nhưng ông là một trong những người xem bộ phim ở LHP Sundance. Ông đã đến gặp Tarantino và nhận ra người thử vai chung với mình cũng là đạo diễn. Jackson nói với Tarantino rằng ông rất thích bộ phim, nhưng nó đã có thể hay hơn nếu Jackson được góp mặt trong đó. Và Tarantino nói rằng, “Tôi đang viết một kịch bản khác cho ông đây.” Jackson đã nói, “Thật à? Cậu nhớ tôi rõ đến thế sao?”
Hai tuần sau, bộ phim kinh điển Pulp Ficton ra đời.
Jackson đã đọc kịch bản đến 2 lần nhằm chắc rằng kịch bản thực sự hay chứ không phải là do đạo diễn viết cho mình nên ông cảm thấy hay.
Jackson và Bruce Willis không xuất hiện cùng nhau nhiều, nhưng 2 nam diễn viên trở thành bạn sau khi đóng trong Die Hard With a Vengeance, Jackson đóng vai phụ, bên cạnh nhân vật chính Zeus Carver. Tháng 5 năm 1994, cặp đôi này đến Cannes để dự buổi ra mắt Pulp Fiction. Willis không tin là sẽ có ai đi xem phim này. Khi phim đang chiếu, Willis thì thầm vào tai Jackson: “Phim này cũng được nhưng Die Hard sẽ thay đổi cuộc đời anh. Phim này sẽ không thay đổi cuộc đời anh đâu.”
Willis cũng có phần đúng khi Vengeance giúp Jackson trở thành ngôi sao quốc tế, còn Pulp Fiction thì trở thành phim nghệ thuật kinh điển. Jackson nói rằng “Đây là thể loại phim mà mỗi năm tôi có khoảng 3-4 triệu fan mới bởi lúc đó bọn trẻ vừa đủ lớn để xem. Chúng đều nghĩ đấy là thứ tuyệt vãi đ* mà chúng từng xem trong đời.” Shyamalan cũng là một trong số các fan của bộ phim. Với thành công của The Sixth Sense, vị đạo diễn có thể cast bất cứ ai mà mình muốn để đóng vai phản diện trong Unbreakable, nhưng anh muốn Jackson. Sau Unbreakable, Jackson và Shyamalan thỉnh thoảng vô tình gặp nhau và Jackson sẽ thét lên “Này! Khi nào ta làm phần hậu truyện vậy, tên đ* l*?” Mất 18 năm và một phần hậu truyện (Split) để Jackson, Bruce Willis và Shyamalan hội ngộ trong Glass.
Thành công thương mại lớn nhất của Jackson là vai Nick Fury trong Marvel. Ông xuất hiện với vai này lần đầu trong phim Iron Man năm 2008, trở lại 2 năm sau trong Iron Man 2 và tiếp tục đóng vai này 7 lần nữa trong suốt 10 năm. Trước đó, ông vẫn không biết rằng Nick Fury sẽ là một trong những vai làm nên thương hiệu của chính ông. Jackson đã được chọn âm thầm cho vai Nick Fury vào năm 2002 mà ông không hề hay biết. Nhà viết truyện Mark Millar lúc đó đang thực hiện một tập truyện tranh Marvel mang tên The Ultimates, quyết định tạo nên một nhân vật lấy cảm hứng từ nam diễn viên mà anh yêu thích nhất. “Ông ấy là người tuyệt nhất trên thế giới và là một fan bự của truyện tranh,” Millar nói.
Jackson thậm chí còn có hẳn một hộp đựng các tựa truyện tranh được cập nhật từng số ở cửa hàng truyện tranh ông yêu thích tại Los Angeles. Ông đã rất ngạc nhiên khi thấy gương mặt mình trên panô truyện Avengers. Lúc đó, Jackson đã gọi cho công ty quản lý, họ gọi đến Marvel (lúc này chưa thuộc về Disney), và Marvel đã “thỏ thẻ” xin lỗi cũng như năn nỉ được mời ông đóng trong phim chuyển thể, nếu có. Kể từ đấy trở đi, Jackson được biết đến có lẽ là nhiều nhất với vai Nick Fury trong Vũ trụ điện ảnh thành công nhất lịch sử Hollywood.
Được đề cử 1 giải Oscar trong sự nghiệp và một số giải Quả Cầu Vàng, nhưng chưa bao giờ chiến thắng, dẫu vậy, việc thiếu vắng các giải thưởng quan trọng trong đời cũng không làm người ta bớt yêu mến Jackson. “Tôi làm điều mà tôi luôn nhắm đến. Tôi muốn có một cơ thể khỏe mạnh để làm việc và tận hưởng nó. Đấy cũng chính là điều mà tôi đã làm.”