IMDb : 7.2/10
Huyền thoại đơn độc giữa thành phố chết
Từng lùng diệt quái vật hành tinh trong Men in Black, chiến đấu đánh trả người ngoài trái đất trong Independence Day, hạ gục bọn người máy trong I, robot, Will Smith tiếp tục cuộc chiến đấu với zombie trong I am legend. Lần này, anh phải chiến đấu một mình.
Cảnh mở màn của I am legend khá ấn tượng: New York sau ba năm vắng bóng người bởi một loại virus nguy hiểm đã huỷ diệt loài người – trừ một người sót lại! Đường phố đầy những cây cỏ mọc hoang, xe cộ đậu ngổn ngang, thú hoang chạy tung tăng trong thành phố, những tấm pano quảng cáo các show diễn ở sân khấu Broadway đã bạc màu. Trên một con đường vắng lặng, một chiếc xe thể thao đang lao vun vút. Tài xế là Robert Neville (Will Smith), cùng với nàng chó Sam của anh, đang trên đường đi săn hươu, nhưng cuối cùng mất con mồi về tay sư tử!
Trưa, Robert ra bến cảng, ngồi ngắm nhìn thành phố hoang vắng, phát đi trên sóng phát thanh lời thông báo tìm kiếm liệu còn ai đó sống sót. Chiều, Robert trở về nhà, đóng chặt mọi cánh cửa bằng thép dày, mà mỗi tiếng đóng cửa nặng chịch cũng khiến người ta giật bắn mình. Bởi khi màn đêm buông xuống, đường phố sẽ tràn ngập bầy zombie khát máu, những kẻ từng là người nhưng vì bị nhiễm virus mà trở thành quái vật. Dưới tầng hầm, Robert có một phòng thí nghiệm để tìm kiếm vaccine có thể chữa được căn bệnh lây nhiễm đáng sợ do loại virus biến tướng từ thuốc trị ung thư gây nên.
I am legend không phải là bộ phim về cuộc chiến giữa Robert và đám zombie, mà đúng hơn, đó là cuộc chiến chống chọi lại nỗi cô đơn của một người còn sót lại trên Trái Đất. Robert luôn giữ bên mình con chó Sam để làm bạn. Sự thèm khát được nói chuyện với người khiến anh trò chuyện không chỉ với chó, mà cả với những mannequin trong cửa hiệu.
Anh gửi đi tín hiệu trên đài phát thanh, cũng chỉ mong chờ tìm được một hồi âm của sự sống. Anh vẫn bật những cuốn băng video bản tin hàng ngày trên truyền hình, bật nhạc của Bob Marley vào mỗi sáng, xem phim đến thuộc lòng từng câu thoại, từng cử chỉ hành động để giữ cho mình nhịp sống bình thường, để được nghe tiếng người, để có niềm tin rằng một ngày kia anh sẽ tìm ra vaccin chống lại được virus đáng sợ kia và sẽ gặp lại con người.
Nếu Tom Hanks từng có Cast Away để thể hiện tài năng độc diễn của mình thì I am Legend chính là một ‘Cast away’ của Will Smith. Trong suốt nửa đầu phim, Will Smith độc diễn một cách xuất sắc. Khán giả chia sẻ mọi cảm xúc với anh, từ sảng khoái, tự do đến buồn chán, lạc lõng, đến lo lắng, hồi hộp, đến đau khổ, cô đơn.
Xuất thân là diễn viên hài, sau đó thành công với các phim hành động, tiếp theo là thử sức với một loạt phim tâm lý (giúp anh đem về hai đề cử Oscar với Ali và Pursuit of happyness), Will Smith thể hiện được tâm lý phức tạp của Robert Neville trong một hoàn cảnh đặc biệt này. Đoạn Robert trò chuyện với những mannequin khá độc đáo và thú vị, vừa hồi hộp, vừa hài hước mà cũng vô cùng cảm động. Anh còn giúp ‘bạn diễn’ của mình, cô chó Sam’ trở nên sống động và lấy nước mắt người xem dễ dàng.
Không chỉ thế, Will Smith vô cùng xuất sắc khi diễn tả cảm giác của một con người sống cô đơn không giao tiếp với con người trong ba năm trời, khao khát mong chờ một ngày được gặp con người, trò chuyện với mannequin như trò chuyện với người cho đến khi đối mặt với con người bằng xương bằng thịt. Khoảnh khắc đắt giá ấy được Will Smith diễn tả chỉ trong tích tắc mà ấn tượng sâu đậm, bởi nó không hề khuôn sáo mà vẫn hợp lý.
Nhưng I am legend còn là một phim hành động kinh dị. Sau khi cuộc sống của Robert Neville được giới thiệu chi tiết, khán giả được kéo vào một chuỗi sự kiện căng thẳng hồi hộp khiến không còn thời gian để suy nghĩ. Robert bẫy một con zombie để đem về làm thí nghiệm, để rồi sau đó chính anh bị rơi vào bẫy của đám zombie, kéo theo sau đó một chuỗi hành động gay cấn, kinh hoàng. Các pha kỹ xảo của I am Legend đủ khiến người xem thót tim, giật bắn mình trong suốt nửa cuối của bộ phim.
I am Legend được chuyển thể từ tiểu thuyết viễn tưởng của Richard Matheson viết từ năm 1954, tác phẩm từng được lên phim hai lần trước đó (The Last Man on Earth (1964) với diễn xuất của Vincent Price, và The Omega Man (1971) với diễn xuất của Charlton Heston. Trong truyện gốc, Neville dùng… tỏi, gương và thánh giá để tiêu diệt kẻ thù – được mô tả là ma cà rồng thay vì các zombie trong phiên bản mới.
I am legend ra mắt vào mùa Giáng sinh năm ngoái vì lẽ đó đã được sửa lại nhiều chi tiết, và mang một cái kết đậm màu sắc tín ngưỡng. Robert Neville thần tượng âm nhạc của Bob Marley, bật nhạc của Bob Marley nghe mỗi ngày để tìm thấy ở đó niềm tin vào tương lai, vào sự sống và vào Chúa trời. Trên hết, đó là niềm tin rằng Chúa Trời tạo ra vạn vật, nhưng chính con người mới gây ra mọi sự đau khổ.
Nếu không có niềm tin đó, Robert đã không thể đủ sức để chống chọi lại nỗi cô đơn.
Nếu không có niềm tin đó, Robert cũng không thể nào tìm được lối thoát cho chính mình.